Liệu có ai còn nhớ cái thời xưa xưa khi mà nồi cơm chưa có lớp chống dính không nhỉ? Hay cái thời mà nồi cơm điện còn chưa ra đời ý?
Thời đấy, mỗi lần nấu cơm xong, ba mẹ thường nhường tôi phần cơm trắng thơm thơm còn bản thân sẽ ăn phần bị cháy dưới đáy nồi. ôi lúc đấy nào biết phân biệt được phần nào ngon hay dở, thấy thế thì luôn đòi ăn phần cơm cháy. Mùi cơm khen khét, vừa mềm vừa cứng chấm với nước mắm ớt thôi cũng đủ để tôi dành ăn hết từ chén này tới chén khác. Cơm của cái nghèo sao mà ngon đến lạ!
Thời gian trôi qua, khi gia cảnh cũng dần khấm khá hơn, khi mùi vị của những miếng cơm cháy năm ấy gần như đã phai mờ khỏi tâm trí tôi thì có người đã hỏi tôi rằng: “Mi đã ăn cơm niêu lần mô chưa? Đi không?”
Thế là tôi được dẫn tới quán Cơm Niêu Thuận Long trong ngõ Hoàng Hoa Thám ngay sau khách sạn Hoà Bình.
Cơm được nấu trong một cái nồi niêu đất nóng hổi, lớp cơm cạnh thành nồi khô cứng lại, hơi cháy xém, nhưng phần cơm ở giữa thì thật thơm và mềm. Chúng tôi gọi khá đơn giản và truyền thống, nào là món vả chấm ruốc, trứng rán, trứng luộc với nước tương, rau luộc, súp là nước rau, thịt luộc ăn kèm với tôm chua và 2 món cá. Tôi không giỏi miêu tả đồ ăn và lần này có vẻ cũng không cần thiết để miêu tả dài dòng mà chỉ cần 3 từ “Như mẹ nấu” thôi là đủ.
Với những người thường đi xa như tôi thì quả thực một bữa cơm niêu hơn mọi loại sơn hào hải vị trên đời, bởi mấy khi ở một phương trời khác ta lại có một dịp để thử lại những món ăn dân dã mẹ nấu, chan với kí ức tuổi thơ như lúc này đây.